Xuyên không vào thời cổ đại ta thành nữ anh hùng. - Chương
Đầu xuân , sau một đêm mưa nhẹ, cỏ cây vươn mình đón ánh nắng ban mai và đang phát triển mạnh mẽ. Mọi thứ đều tràn đầy sức sống và vô cùng yên bình. Điều đó khiến mọi người không thể không dừng chân lại để thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.
Sự yên tĩnh này bị phá vỡ bởi âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn. Lý Hạ nhấc váy lên và bước những bước dài về phía trước. Đằng sau cô là Thu Thủy đang cẩn thận đi từng bước vì sợ rằng nước từ mặt đất sẽ bắn lên giày và quần áo của mình. Cô ấy gọi với theo:
“Tiểu thư, tiểu thư, xin hãy đi chậm lại!”
Bao giờ thì tính cách coi gió như mưa của tiểu thư nhà mình mới thay đổi đây? ( chú thích là chỉ người có tính cách hơi lo xa/phóng đại những khó khăn thử thách mình gặp phải).
Dưới loạt tiếng gọi của Thu Thủy làm cho Lý Hạ dừng bước và nàng quay lại với một nụ cười. Hàng mi dài của nàng như hai chiếc quạt nhỏ, ngay lập tức quạt bay đi sự bất lực dâng lên trong lòng Thu Thủy. Cô nàng nhanh chóng bước tới bên cạnh tiểu thư nhà mình và nói:
“Đại tiểu thư sẽ không bỏ trốn đâu. Xin người hãy đi chậm lại một chút.”
“Chính là ngươi đi quá chậm đấy, Thu Thủy,” giọng nói trong trẻo của Lý Hạ khiến Thu Thủy không khỏi đảo mắt. Rõ ràng là nàng đi quá nhanh mà.
“Thưa tiểu thư, sau khi rẽ ở góc phía trước là Viện Tiên Nhã” Thu Thủy nói.
Lời nói của cô khiến Lý Hạ dừng bước lại. Nàng đưa tay lên chỉnh lại mái tóc hơi rối và vuốt thẳng ống tay áo. Sau đó, cô chậm rãi bước tiếp với từng bước nhỏ.
Thu Thủy cũng lùi một bước để đi theo sau Lý Hạ đến viện Tiên Nhã. Hai bà quản gia đứng ở cổng nhìn thấy hai người đang chậm rãi bước tới thì một người liền vào trong báo cáo, trong khi người kia tiến lên phía trước chào hỏi:
“Nhị tiểu thư.”
Li Xia vẫy tay ra hiệu cho bà ta dừng lại. “Không cần những nghi thức rườm rà như vậy. Tỷ tỷ của ta có ở nhà không?”
“Đại tiểu thư có ở nhà. Mời Nhị tiểu thư vào trong,” bà quản gia dẫn Lý Hạ vào bên trong.
Bước vào phòng, Lý Hạ nhìn thấy một nữ tử với dung mạo thanh tú đang đứng bên trong. Mặc dù vẫn còn trẻ, nhưng nàng ấy lại toát lên vẻ điềm tĩnh và đoan trang, khiến Lý Hạ vô thức bước tới và lịch sự chào hỏi: “Tỷ tỷ.”
“Muội muội ” Lý Tâm đáp lại lời chào.
Trong lòng cô thắc mắc tại sao Lý Hạ lại đến vào thời điểm này. Đừng trách Lý Tâm vì suy nghĩ như vậy – vì muội muội này của nàng có những khung giờ nghỉ ngơi cố định mỗi ngày, và thường vào thời gian này thì nàng sẽ không tiếp khách hay ra ngoài. Việc người đáng lẽ đang ngủ trưa lại đến tìm Lý Tâm lúc này chắc hẳn là có chuyện gì đó.
Lý Hạ đi đến bên tỷ tỷ mình và kéo tay cô để ngồi xuống, đồng thời cất giọng ngọt xớt nói rằng, “tỷ tỷ, em có một yêu cầu với tỷ.”
Theo sự dẫn dắt của nàng, Lý Tâm ngồi xuống. “Muội muốn thỉnh cầu tỷ điều gì?” rồi cô ra hiệu cho các nha hoàn rời đi.
“Không cần để họ ra ngoài,” Lý Hạ ngăn lại. Điều mà nàng muốn nói không phải là chuyện không thể nói trước mặt người khác, rồi nàng nói thẳng với tỷ tỷ.
Hàng năm, vào đầu mùa xuân, huyện Bạch Lang sẽ tổ chức lễ hội Cày Xuân. Vào ngày đó, quan huyện sẽ dẫn đầu dân chúng đến đền Thành Hoàng để cúng bái, sau đó dẫn đoàn diễu hành một con trâu quanh phố chính của huyện, tiếng trống chiêng vang rền, báo hiệu mùa xuân đã đến và nhắc nhở mọi người rằng đã đến lúc bắt đầu công việc đồng áng cho năm mới. Cuộc diễu hành cũng là để cầu trời đất cho một năm thuận lợi, mưa thuận gió hòa để mùa màng bội thu.
Không chỉ người dân địa phương tham gia vào ngày này, mà nhiều thương nhân và lữ khách từ nơi khác cũng đến để tận hưởng không khí sôi động. Có thể nói rằng lễ hội Cày Xuân của huyện Bạch Lang còn náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán nữa ấy !.
Trong suốt những năm kể từ khi đến huyện Bạch Lang, Lý Hạ chưa từng tham gia vào các lễ hội. Vì vậy năm nay, cô hy vọng sẽ được đi xem cuộc diễu hành Cày Xuân.
Là con gái của một thiếp thất, nếu Lý Hạ đề nghị việc này với mẹ kế là Lữ phu nhân thì chắc chắn sẽ bị từ chối. Vì vậy, cô đã tìm đến sự giúp đỡ của trưởng nữ trong Lý phủ, con gái của phu nhân Lữ là đích tỷ Lý Tâm để nhờ nói giúp về việc này.
Nghe yêu cầu của Lý Hạ, Lý Tâm vẫn giữ im lặng. Nhìn biểu cảm của Lý Tâm, nàng thầm cảm thán, đúng là con gái ruột của Lữ phu nhân. Dù còn nhỏ tuổi nhưng đã điềm tĩnh và chững chạc đến vậy. Rồi Lý Hạ liền chắp hai tay lại, làm động tác van xin, khẩn thiết nói
“Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, được không?”
Nhìn thấy Lý Hạ nài nỉ một cách thân mật như vậy làm Lý Tâm phải bật cười. Cô không ngờ Lý Hạ lại tỏ ra nhõng nhẽo chỉ để được đi xem buổi lễ diễu hành của hội Cày Xuân.
“Được rồi, ta sẽ nói với mẫu thân về chuyện này.”
“Muội biết ngay mà, tỷ tỷ là người tuyệt vời nhất trên đời, là người hiểu muội nhất, thương muội nhất…”
Lý Hạ cũng không ngần ngại mà cho tỷ tỷ mình một cơn mưa lời khen. Lý Tâm bỗng phát giác ra rằng hóa ra Lý Hạ lại dẻo miệng đến như vậy.
Sau khi tiễn Lý Hạ rời đi, Lý Tâm triệu tập Đan Thanh và Đan Mặc đến để giúp cô thay y phục.
“Tiểu thư thật sự sẽ nói với phu nhân về chuyện này sao?”
Cả Đan Thanh và Đan Mặc đều có chút lo lắng rằng Lý Tâm sẽ bị Lữ phu nhân trách mắng. Họ khá bất mãn với Lý Hạ vì đã thúc giục tiểu thư của mình đi xem lễ hội Cày Xuân.
“Thật ra muội ấy nói đúng một điều : sau bao nhiêu năm, lễ hội Cày Xuân trông như thế nào? Ta chỉ nghe người khác kể lại, chưa bao giờ tự mình nhìn thấy.” Lý Tâm khẽ nói, giọng điệu có phần tủi thân.
Đan Thanh và Đan Mặc liếc nhìn nhau nhưng không nói gì, tay vẫn nhanh nhẹn tiếp tục giúp Lý Tâm thay y phục.
Lý Tâm lấy ra một túi thơm từ giỏ thêu của mình và bước đến Duyên Quế Các của Lữ phu nhân. Thấy Lý Tâm tiến đến nênđám gia nhân nhanh chóng vén màn cửa để chuẩn bị. Khi Lý Tâm bước vào trong thì đã căn dặn các tỳ nữ đứng chờ ngay cửa từ trước.
“Mẫu thân, con vừa làm một túi thơm mới cho đại ca, xin mời người xem và cho con vài nhận xét”
Lý Tâm đưa túi thơm mới làm cho Lữ phu nhân coi qua vì vốn dĩ kỹ năng thêu thùa của nàng là được chính Lữ phu nhân chỉ dạy.
Nhận lấy túi thơm, bà chăm chú xem xét. Túi thơm màu đen tuyền thêu hình cây tùng và trúc màu xanh ngọc, sắc xanh ngọc và đen tương phản nhưng lại bổ trợ cho nhau, khiến cho hình thêu trông càng thêm tràn đầy sức sống và sinh động.
“Làm cho màu của sợi trúc ở đây tối hơn một chút, để tăng sự tương phản”
Lữ phu nhân chỉ ra điểm thiếu sót sau khi xem xét rồi mới khen ngợi.
“Kỹ thuật thêu của con rất tinh xảo, rõ ràng đã tiến bộ hơn lần trước và thể hiện con đã chăm chút rất nhiều cho nó.”
“Đều nhờ sự dạy bảo của mẫu thân.” Nhận được lời khen từ Lữ phu nhân, nàng khiêm tốn mà mỉm cười.
“Mẫu thân, vì khả năng thêu thùa của con đã có tiến bộ, người có thể cho phép con đi xem lễ hội Cày Xuân không ?”
Lữ phu nhân đặt túi thơm xuống và nhìn Lý Tâm. Bà chưa kịp nói thì nàng đã biết bà định nói gì rồi, mặc dù Lý Hạ là người mở lời nhưng chính nàng cũng thật lòng muốn được tận mắt chứng kiến lễ hội Cày Xuân.
“Mẫu thân à, con được người nuôi nấng bằng tất cả sự yêu thương và chăm sóc cẩn thận. Mẫu thân thật sự nghĩ rằng muội muội có thể dễ dàng thuyết phục con sao? Phụ thân đã ở huyện Bạch Lang gần chín năm rồi. Theo luật của triều đại chúng ta, năm nay cha chắc chắn sẽ được thăng chức hoặc chuyển công tác và sẽ không còn ở lại huyện Bạch Lang nữa.
Con chưa bao giờ được nhìn thấy cuộc diễu hành Cày Xuân kể từ khi đến đây nên nếu năm nay con không đi xem, có lẽ cả đời này con sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy nữa. Mẫu thân, con muốn nhìn thấy sự huy hoàng của cha, muốn thấy huyện Bạch Lang đã phát triển đến mức thịnh vượng như thế nào dưới sự cai quản của cha.”
Lời nói của Lý Tâm khiến Lữ phu nhân phải trầm ngâm suy nghĩ khi bà nhìn vào ánh mắt đầy kỳ vọng của cô. Phu nhân Lữ bỗng nhận ra đã bao lâu rồi kể từ lần cuối bà thấy sự hoạt bát như vậy trong biểu cảm của con gái m.ình Từ khi còn nhỏ, Lữ phu nhân đã dạy Lý Tâm phải biết kiềm chế bản thân và giữ đúng lễ nghi để phù hợp với danh giá và địa vị của gia đình.
Nàng luôn cư xử rất đúng mực theo những gì Lữ phu nhân đã dạy. Ngay cả khi đối diện với mẫu thân của mình thì Lý Tâm cũng giữ thái độ dè dặt. Thế nhưng hôm nay, vẻ mặt sống động của cô đã nhắc nhở Lữ phu nhân rằng có lẽ bà đã quá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con gái mình.
“Con thực sự muốn đi xem sao?” bà muốn xác nhận một lần nữa.
” Hãy đi cùng với con đi, thưa mẫu thân” Lý Tâm không trả lời trực tiếp mà thay vào đó là mời phu nhân đi cùng.
“Mẫu thân, vì khả năng thêu thùa của con đã có tiến bộ, người có thể cho phép con đi xem lễ hội Cày Xuân không ?”
Lữ phu nhân đặt túi thơm xuống và nhìn Lý Tâm. Bà chưa kịp nói thì Lý Tâm đã biết bà định nói gì rồi, mặc dù Lý Hạ là người mở lời nhưng chính nàng cũng thật lòng muốn được tận mắt chứng kiến lễ hội Cày Xuân.
“Mẫu thân à, con được người nuôi nấng bằng tất cả sự yêu thương và chăm sóc cẩn thận. Mẫu thân thật sự nghĩ rằng muội muội có thể dễ dàng thuyết phục con sao? Phụ thân đã ở huyện Bạch Lang gần chín năm rồi. Theo luật của triều đại chúng ta, năm nay cha chắc chắn sẽ được thăng chức hoặc chuyển công tác và sẽ không còn ở lại huyện Bạch Lang nữa.
Con chưa bao giờ được nhìn thấy cuộc diễu hành Cày Xuân kể từ khi đến đây nên nếu năm nay con không đi xem, có lẽ cả đời này con sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy nữa. Mẫu thân, con muốn nhìn thấy sự huy hoàng của cha, muốn thấy huyện Bạch Lang đã phát triển đến mức thịnh vượng như thế nào dưới sự cai quản của cha.”
Lời nói của Lý Tâm khiến Lữ phu nhân phải trầm ngâm suy nghĩ khi bà nhìn vào ánh mắt đầy kỳ vọng của cô. Phu nhân Lữ bỗng nhận ra đã bao lâu rồi kể từ lần cuối bà thấy sự hoạt bát như vậy trong biểu cảm của con gái m.ình Từ khi còn nhỏ, Lữ phu nhân đã dạy Lý Tâm phải biết kiềm chế bản thân và giữ đúng lễ nghi để phù hợp với danh giá và địa vị của gia đình.
Nàng luôn cư xử rất đúng mực theo những gì Lữ phu nhân đã dạy. Ngay cả khi đối diện với mẫu thân của mình thì Lý Tâm cũng giữ thái độ dè dặt. Thế nhưng hôm nay, vẻ mặt sống động của cô đã nhắc nhở Lữ phu nhân rằng có lẽ bà đã quá nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con gái mình.
“Con thực sự muốn đi xem sao?” bà muốn xác nhận một lần nữa.
” Hãy đi cùng với con đi, thưa mẫu thân” Lý Tâm không trả lời trực tiếp mà thay vào đó là mời phu nhân đi cùng.
“Ta sẽ không đi. Các con cứ đi trước. Ta sẽ bảo Huệ Nhi đi cùng các con để trông chừng” phu nhân chắc chắn sẽ không để con gái mình đi mà không có người đi cùng.
“Con thật may mắn khi có mẹ,” Lý Tâm vui sướng trong lòng, ôm chặt cánh tay mẫu thân mình đầy trìu mến. Cử chỉ thân thiết của Lý Tâm khiến Lữ phu nhân rất hài lòng. Hai mẹ con tận hưởng khoảnh khắc nhẹ nhàng và yên bình này bên nhau.
Ở phía bên kia, sau khi đạt được điều mình mong muốn, Lý Hạ liền trở về phòng Mai Hoa với bước chân nhẹ nhàng và tâm trạng rất đỗi vui vẻ mà không biết giông tố đang ở phía trước. Khi vừa bước vào và thấy một mỹ nhân lộng lẫy đang ngồi trên ghế, tay cầm chổi lông gà, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ thì nàng lập tức lùi lại hai bước ra khỏi phòng và cầu xin tha thứ
“Cô cô ơi, con sai rồi!”
To be continued !!!