Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Bị Kẻ Điên Theo Dõi - Chương 1
【Tích! Bắt đầu truyền cốt truyện】
Du Nam Chi nghe thấy âm thanh trong đầu, âm thanh đó là từ một cộng sự đi chinh phục các thế giới cùng y – Zzz. Tính cách của Zzz chút đặc biệt: hằng ngày nó chỉ ngủ hoặc nằm trên giường, ngoài truyền cốt truyện ra thì không nói thêm điều gì khác. Không giống những hệ thống khác hay lải nhải, thậm chí còn chọc gậy bánh xe kí chủ, Zzz là một trợ lý tuyệt vời, xứng đáng được yêu mến.
Trong thế giới này, Du Nam Chi là một hoàng đế có tiếng vui giận thất thường, ngu ngốc tàn bạo. Y đã g.iết c.hết hết những hoàng tử có uy hiếp đến mình để giành ngôi, sau khi được truyền ngôi lại càng lạm dụng quyền lực, thích gì làm nấy. Triều đình dưới quyền của y chìm trong chướng khí mù mịt.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết mà Du Nam Chi đang sống là con của một tỳ nữ hèn kém, khi Du Nam Chi lên ngôi, vì còn nhỏ nên hắn được y tha cho một mạng, bị Du Nam Chi giữ lại bên mình nuôi dưỡng như thú cưng. Y đối xử với hắn rất tùy tiện, vui thì trêu đùa một chút, lúc không vui lại hết đánh thì mắng.
Theo logic của tiểu thuyết thông thường, nam chính thì đương nhiên sẽ có cái tài của nam chính, hắn lựa chọn nhẫn nhục chờ thời, thật ra là đang âm thầm lên kế hoạch chỉ chờ thời cơ đến là ngay lập tức đoạt quyền, sau đó Du Nam Chi… Xong việc rồi!
Du Nam Chi chỉ đến mỗi thế giới để trải nghiệm, vì vậy chỉ cần y không thay đổi kết cục đã định sẵn là được, miễn là không đi lệch quá nhiều so với thiết lập nhân vật, còn quá trình diễn ra như thế nào thì không quan trọng.
Sau khi tiếp nhận cốt truyện xong xuôi, Du Nam Chi cảm thấy rất hài lòng, tình tiết hắc hóa gì đó thực sự rất thú vị, đặc biệt là lúc trên giường.
Khi mở mắt ra, Du Nam Chi phát hiện mình đang ngồi trên ngai rồng, trước mặt là đám quan thần quỳ gối, không rõ tình hình cụ thể.
“Hoàng thượng, Tả thừa tướng đã lớn tuổi, đầu óc không còn minh mẫn, mới có thể xúc phạm bệ hạ…”
“Hoàng thượng! Tả thừa tướng vì nước nhà đã chịu khổ mấy chục năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, mong hoàng thượng ân xá!”
Tả thừa tướng là ai?
“Hôn quân cai trị, quốc gia không còn quốc gia!”
Du Nam Chi hơi nâng mắt, nhìn lão thừa tướng đang đứng thẳng lưng trên triều, ông ta có vẻ cứng rắn, nhất quyết không bị khuất phục.
Ông ta vừa mới nói xong, không khí xung quanh lập tức trở nên im lặng. Các đại thần cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt người ngồi trên ghế rồng, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì sắp mất đi một vị quan tốt.
Du Nam Chi diễn tròn vai hôn quân, như người không xương lười biếng nằm rũ trên ngai vàng, trong tay ôm một con mèo trắng tinh, thỉnh thoảng lại vuốt ve.
“A~” Du Nam Chi đột nhiên cười nhạo, “Nói rất đúng, thưởng!”
Các đại thần nhất thời không lường trước được tình huống này, thấy Tả thừa tướng còn muốn nói thêm gì đó, liền nhanh chóng kéo ông xuống ngăn không cho ông tiếp tục nói. Tên hôn quân này vui giận thất thường, nhỡ nói thêm câu nữa lại khiến y tức giận thì không gánh nổi hậu quả đâu.
“Trẫm mệt rồi, bãi triều đi.” Du Nam Chi vẫy tay, lập tức có vài thái giám và cung nữ đến đỡ hắn về tẩm điện.
Du Nam Chi: Zzz, tôi diễn có giống không?
Zzz: Gì cơ
Du Nam Chi: Ồ, cậu không ngủ ư?
Zzz: Mới vừa dậy, không nhìn thấy
Du Nam Chi: …
Du Nam Sách nghe được tiếng có người tới, nhanh chóng chạy đến quỳ bên cạnh. Có vẻ tâm trạng của Du Nam Chi hôm nay không tồi, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Chắc hẳn ngày hôm nay của hắn sẽ khá hơn một chút.
Du Nam Chi nhìn cậu bé nhỏ gầy trước mặt, dựa theo cốt truyện, đây chắc hẳn là nam chính 13 tuổi. Nhìn hình hài hắn bây giờ thật khó hình dung ra hình tượng cao lớn, tuấn tú sau này, đây là dậy thì thành công trong truyền thuyết đó ư?
Cung nữ nhanh chóng dọn các món ăn lên bàn, bên cạnh Du Nam Chi còn có hai cung nữ khác giúp y gắp thức ăn.
Vừa mới dọn xong, hương thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp phòng. Du Nam Sách chưa ăn gì từ hôm qua đến giờ nên lúc này cảm giác bụng đói cồn cào, ánh mắt không thể rời khỏi bàn ăn, hắn thật sự rất đói.
Dường như nhận ra ánh mắt của hắn, Du Nam Chi mỉm cười nhưng trong mắt lại đầy vẻ ác độc, “Tiểu Sách, lại đây.”
Du Nam Sách không dám chần chừ, vội vàng quỳ gối bên chân Du Nam Chi, không biết y định làm gì.
“Tiểu Sách, ngươi muốn ăn không?”
Du Nam Sách nuốt nước miếng, thầm đoán câu trả lời mà Du Nam Chi muốn, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu Hắc Cẩu của trẫm chết rồi, hay là ngươi bắt chước nó sủa cho trẫm nghe, nếu bắt chước giống trẫm sẽ thưởng cho ngươi cả bàn ăn này.”
Tiểu Hắc Cẩu là con chó mà Du Nam Chi nuôi.
Bàn tay giấu trong bộ quần áo rộng thùng thình của Du Nam Sách nắm chặt, hắn cúi đầu che giấu sự thù hận trong mắt, Du Nam Chi đã g.iết mẹ hắn, t.ra t.ấn hắn, giờ lại muốn hắn sủa như chó. Thật sự coi hắn như chó nuôi trong nhà mà!
Dù trong lòng muốn rút gân lột da Du Nam Chi, nhưng khi ngẩng đầu lên, trên mặt hắn vẫn là nụ cười lấy lòng, “Gâu gâu!”
“Ha ha ha… Tiểu Sách bắt chước giống thật đấy, có phải ngươi thật ra là một con chó hoang không?” Du Nam Chi cười nghiêng ngả, khuôn mặt yêu kiều càng thêm linh động. Thường ngày y luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng nên ít ai để ý đến việc vị hôn quân ác độc này thực ra lại đẹp đến vậy.
Du Nam Sách giả vờ không nghe thấy những lời nhạo bang đó. Hắn chỉ muốn sống sót, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn đạp tên hôn quân này xuống dưới chân.
Du Nam Chi nhìn Du Nam Sách ăn ngấu nghiến, trong lòng thầm nghĩ: Để đứa bé đói đến mức này, ai da, nhưng thiết lập là như vậy rồi, mình cũng chỉ có thể bắt nạt đứa bé này thôi.
Tối đó, Du Nam Sách như thường lệ ngủ trên chiếc giường trong tẩm điện, gió lạnh thổi qua mang đến một chút lạnh lẽo. Tấm chăn mỏng không đủ ấm, người trên giường ngủ không yên, hơi nhíu mi, khẽ run.
Bỗng nhiên, Du Nam Sách cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, cảnh giác mở to mắt, thấy Du Nam Chi đang lặng lẽ nhìn mình bằng ánh mắt khó đoán, trong lòng hắn không khỏi lo sợ.
Lúc này, Du Nam Chi mới lên tiếng: “Ngày thường Tiểu Hắc Cẩu đều làm ấm chân cho trẫm, hôm nay ngươi hãy làm thay nó đi.”
Du Nam Chi khoác chiếc áo rộng khiến dáng người y càng có vẻ nhỏ bé. Có lẽ vì lạnh mà khuôn mặt y trắng bệch, làm nổi bật lên đôi môi đỏ, mang đến cảm giác quyến rũ không chân thật.
Du Nam Sách cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến từ “quyến rũ” này, nhưng hắn biết, dù hôn quân này có tỏ ra vô hại thế nào cũng không được lơ là cảnh giác, bởi vì y vẫn là một tên hoàng đế tàn nhẫn độc ác.
Trên giường, Du Nam Sách nằm cuộn tròn ở đuôi giường. Nằm gần tên hôn quân này như vậy, mùi hương tỏa ra từ trên người y càng rõ rệt. Không biết Du Nam Chi thường dùng loại huân hương nào, nhưng thật sự… hương thơm ngọt đến tận trong lòng.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài, nghe mùi hương thoang thoảng, Du Nam Sách không ngờ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Du Nam Chi ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Du Nam Sách. Tên này dù còn nhỏ nhưng đã mơ hồ thấy được mỹ mạo kinh người trong tương lai. Nghĩ đến tương lai, Du Nam Chi chợt nhớ đến cốt truyện mình bị hành hạ sau này…
Du Nam Chi cười càng hiền từ hơn, sau đó… Bịch! Y đá một cú thật mạnh khiến người đang ngủ ngon lành rơi xuống đất.